XtGem Forum catalog

Anh ở đâu, người em yêu nhất?


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem:
Ông trời thật biết cách trêu đùa, ban cho cô tình yêu dịu ngọt để rồi lại để cho cô thấy những đắng chát…
Cơn mưa sáng nay đến vội quá ,mây đen chưa kịp kéo đến. Thời tiết trong lành, mát lạnh khiến cô ngây ngất lướt nhẹ tay ga với gió. Vậy mà mưa làm cô không kịp tìm nơi trú chân. Người ta vội vã đứng gần một cái cây bên đường để mặc áo mưa. Cô cũng vậy,cũng dựng xe ở đó và tìm chiếc áo mưa để đi kịp giờ làm. Tuy nhiên thay vì chiếc áo mưa thì trong cốp xe của cô chỉ có một chiếc ô.

Người ta hối hả mặc áo mưa rồi lại hối hả phóng xe đi theo  những tiếng mưa. Còn cô đành đứng đó giương chiếc ô của mình và ngắm nhìn người ta đi qua đi lại.

Chiếc ô nhỏ vẫn không giúp cô tránh khỏi những hạt mưa. Mưa hắt xiên khiến đôi giày bao lấy đôi chân cô ngập nước,chiếc váy đang mặc cũng bị ướt một khoảng rộng. Trời vẫn không ngừng mưa. Cô hướng đôi mắt mình ra phía hồ kia , sao chúng vẫn tĩnh lặng thế ,những hạt mưa tầm tã không khiến mặt hồ dậy sóng.

Một người  lướt qua cô,cái dáng ấy khiến cô chợt mỉm cười và bỗng nhiên nhớ…

-Há miệng nào -  Cô khẽ thì thầm vào tai anh và nhét bỏng ngô vào miệng anh.

Một hạt, hai hạt, và rồi rất nhiều hạt khiến anh cười nắc nẻ và không thể nói được điều gì.

-Đến lượt anh – Anh khẽ tranh gói bỏng ngô cô đang cầm trên tay.

Biết mình sẽ bị trả đũa, cô cũng há miệng cười tít mắt. Còn anh thì lấy tay gom những hạt bỏng ngô lại và cười sung sướng.

-Này anh định nhồi gà đấy à?

-Không phải đâu. Mà là nhồi vịt.-  Anh ghé tai vào sát cô và nói.

Cả hai lại nhìn nhau cười,những nụ cười thật tự nhiên không hề gượng gạo.

Đó là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim với nhau. Nhưng họ không phải người yêu,mà họ chỉ là những người bạn,anh trai và em gái. Lần đó cô mua mỹ phẩm nên được người ta tặng phiếu xem phim. Vốn dĩ chưa  có bạn trai nên cô rủ anh cùng đi.

Ngày cuối cùng của năm họ dành thời gian đi xem phim cùng nhau. Anh phải về quê ăn tết với gia đình. Còn cô vẫn ở lại đây với Hà Nội quen thuộc.

Cô vẫn vậy,vẫn kể những câu chuyện xảy ra xung quanh mình rất vô nghĩa nhưng vẫn được anh hửng ứng nhiệt tình. Anh nghe như thể đó là một câu chuyện vô cùng thú vị.

Anh yêu quý cô như một người em gái của mình vậy. Anh có người bạn nào cũng ngỏ ý kết nối cô với họ. Anh muốn giúp cô không còn đơn độc nữa sau mối tình đau đớn kia. Nhưng anh đâu biết rằng con tim cô vẫn còn bị thương và nó chưa thể mở lòng đón nhận bất cứ tình cảm nào.

Giờ đây cô sống chỉ đơn giản là để từng ngày trôi qua không còn vướng bận với nỗi đau nữa, mỗi ngày trôi qua cô muốn chúng là những ngày có ích. Vì thế thay vì ngồi buồn một mình thì cô lại làm việc, cô làm đến say sưa . Hoặc không cô sẽ đọc những cuốn tiểu thuyết dày , những cuốn mà ngày trước cô mua nhưng chưa có thời gian để đọc.Cuối ngày cô thường nói chuyện online với anh ,giống như đó là cahs để kết thúc một ngày vậy.

Anh nhẹ nhàng,tinh tế,anh chăm sóc và quan tâm cô đến từng chút một. Có những khi chỉ là phi xe đến và ngôi nghe cô khóc. Anh sẽ không ôm cô vào lòng, cũng không vỗ về cô. Chỉ là anh sẽ ngồi uống bia với cô như hai người đàn ông. Anh cứ để cô nói,để cô khóc thoải mái rồi anh sẽ phân tích cho cô thấy ,nếu cô tiếp tục khóc thì đó sẽ chỉ là những giọt nước mắt thừa thãi và không có ý nghĩa.

Cô nín ,sau đó cũng chỉ sụt sịt , cô lại nhoẻn miệng cười bởi vì nhờ có anh mà cô có thể giải tỏa được những điều nhức nhối trong lòng ấy. Bởi vì nhờ có anh cô lại có thể cân bằng được chỉ trong một chốc.

Anh hay xoa đầu cô giống như một cô em gái bé bỏng…

Anh hay để ý tới những người thích cô ,anh vẫn luôn muốn giúp cô có thể chọn ra một người trong số họ để làm người yêu. Anh không phán xét những người bên cạnh cô, anh thường nhắc đến những điểm tốt của họ rồi đến khi như chọn được một người đủ tốt cho cô thì anh luôn khen ngợi họ trước mặt cô để cô có thời gian nhìn vào đó và suy nghĩ ,cho người đó thêm cơ hội và tìm hiểu.  Cô chỉ cười ,nhưng trong lòng cũng nhủ thầm lời cảm ơn anh. Cô thấy mình thật may mắn vì đã được biết anh ,đã được anh coi như một đứa em gái bé bỏng của mình.

Những lúc tụ tập đi ăn uống hay đi chơi ở đâu đó anh không bao giờ quên cô. Khi nào họ cũng đi hai xe và tất nhiên không giống như người yêu. Trong nhóm bạn đó , những người con gái xung quanh anh, cô nhận thấy có vài người  dành tình cảm đặc biệt với anh. Ánh mắt họ nhìn anh tràn đầy yêu thương. Nhưng họ luôn lặng thầm quan sát anh,lặng thầm đi bên anh mà không ai nói ra những điều suy nghĩ.

Cô bỗng thấy tự hào về người anh trai đó, dường như ai cũng yêu quý anh. Lẽ dĩ nhiên một người tốt như thế thì bất cứ cô gái nào cũng phải thèm muốn rồi. Nhưng với cô thì không như vậy. Người lấy đi trái tim cô là một người ở rất xa,không phải là anh. Trong thâm tâm cô, anh trai thì sẽ mãi là anh trai. Cô đã nghĩ tới mối quan hệ này sẽ tồn tại mãi đến khi cô già. Cô không muốn mất đi một người bạn như thế,một người anh luôn quan tâm chăm sóc cô.

Những ngày tết, anh vẫn gọi điện hỏi thăm cô,vãn hỏi xem một ngày của cô trôi qua thế nào ,có chuyện gì vui không vì anh muốn nghe. Có hôm thấy cô bặt vô âm tín,đêm muộn anh đi chơi về và anh gọi cho cô:

-Hôm nay cô đi đâu mà mất tích cả ngày thế? Quên ông anh này rồi sao?

-Sao không thấy gọi cho anh gì nhỉ? Cả ngày hôm nay cô làm gì mà bận bịu thế?

-Em có làm gì đâu. Tại hôm nay em nghĩ anh đang đi chơi vui nên em cũng không làm phiền . Chẳng nhẽ anh chơi vui về lại không gọi cho em.

Anh bật cười và cứ như thế mỗi một ngày không liên lạc với cô anh sẽ thấy đó là một ngày không trọn vẹn. Nếu không gọi cho cô, nếu không nói chuyện với cô thì anh sẽ thấy thiếu thốn một thứ gia vị gì đó . Vì thế không ngày nào anh bỏ sót liên lạc với cô. Có những nỗi nhớ chỉ sinh ra từ thói quen , nỗi nhớ mà họ dành cho nhau không phải là nỗi nhớ của tình yêu.

Những ngày tết cô bỗng nhiên nảy sinh ý muốn viết lách. Và  anh hưởng ứng đọc từng câu chuyện của cô. Anh nói anh ghét nhất là đọc,nhưng vì để xem cô sẽ viết những gì nên anh muốn đọc vài trang xem sao. Và rồi không hiểu anh thích đọc chuyện của cô từ lúc nào nữa. Mỗi ngày anh lại mong được đọc gì đó do cô viết ra. Anh sẽ ngồi chờ cô hàng giờ để cô viết nốt 1 chương để ngày hôm sau anh có thể đọc tiếp. Đến khi anh ngủ quên lúc nào không biết. Anh là nguồn động lực lớn lao giúp cô có hứng thú viết. Khi nghĩ về cảm giác háo hức của anh,cô lại muốn hoàn thành nhanh hơn. Bởi vì điều đó giúp cho anh vui ,anh  vui thì cô cũng sẽ vui.

Anh hứa với cô khi nào anh lên thành phố sẽ đọc  ‘’ Chạng vạng’’ cho cô nghe. Điều đó khiến cô háo hức vì từ trước tới giờ chưa có ai đọc cho cô nghe cả.

Họ lên trên phố Thuốc Bắc mua nguyên liệu để pha chế Long Nhãn Hồng Táo Trà, giống như trà hoa mà cô vẫn thích uống. Những tách Hồng Táo Trà cứ nghi ngút giúp mùa đông thêm ấm áp. Giọng anh cất lên nghe thật truyền cảm,cô lắng nghe chăm chú và bất chợt phì cười khi cái giọng đó mỗi lúc một yếu đi, anh thở dồn dập như thế chút hơi tàn bị cạn kiệt. Cô lại đưa tách trà vừa pha cho anh uống giống như một loại nước tăng lực. Đúng là hiệu quả thật sự, bởi sau đó anh lại tiếp tục lật giở được thêm mấy chục trang sách.

Cô chợt nghĩ,một lúc nào đó anh yêu một người con gái khác thì sẽ chẳng còn thời gian dành cho cô để đọc  sách thế này nữa. Và điều đó khiến cô thấy có 1 nỗi buồn phảng phất len lỏi.

-Sau này anh có người yêu,thì mọi việc như thế này sẽ kết thúc nhỉ.
Chuyển đến trang:
Bẫy anh ư? Bé còn non tay lắm ...
Anh ở đâu, người em yêu nhất?
Hôn nhau lần cuối rồi mình... chia tay
Nếu một ngày anh nói yêu em
Những tháng ngày hoa Tường Vi nở
Load:0.000272 0.000155s.
U-ON